Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Chương 105 - iBlog - Blog tâm tình

(iBlog.Việt Nam) – Chỉ được chọn một người

“Phải…” Uất Noãn Tâm ép bản thân phải tàn bạo, giải quyết đứt khoát. Dù rằng điều đó man rợ như bị dao đâm. “Tôi yêu Nam Cung Nghiêu.”
“Nhưng em nhân thức rất rõ, anh ta không thể mang đến êm ấm cho em… Cho dù bây giờ em không yêu anh, cũng đừng cự tuyệt anh, thử thu nạp anh, không được sao? Anh sẽ đối xữ tốt với em, anh thề…”
“Xin lỗi anh!”
“Ha..” Ngũ Liên vô vọng nở thú vui, mất hết hầu hết dũng khí còn sót lại, nở thú vui mai mỉa. “Xin lỗi sao? Em chỉ để lại cho tôi câu này thôi sao? Uất Noãn Tâm, em thật tàn ác, tôi đã ốm giọng khúm núm cầu xin em như vậy, em lại hung ác như thế… em mới là kẻ máu lạnh nhất.”
Anh đẩy cô ra, bước chân chênh vênh lùi về sau một vài bước, đứng cũng đứng không vững, phổ biến lần suýt chút vấp ngã, Uất Noãn Tâm vội chạy đến đỡ anh. Anh tung hoành, đùng đẩy, nhưng sức không đủ, bị Uất Noãn Tâm giữ chặt nhét tham gia trong xe taxi. Men rượu xộc lên, làm anh khó tính phụ thuộc ghế xe, khó tính mà tạo dựng to miệng hít thở.
“Anh không sao chứ?” Uất Noãn Tâm cởi bỏ cúc áo giúp anh, để dễ hít thở, bao tay hỏi: “Anh không sao chứ? Có cần xuống xe tậu thuốc không?”
“Không cần em lo…. em đi đi….”

yoo-seung-ho-cg-guy-01-809b6
Laptop di động đổ chuông, Uất Noãn Tâm phân vân mãi, vẫn tiếp laptop. Bên kia truyền đến tiếng chất vấn của Nam Cung Nghiêu. “Em tới chưa? Sao anh không thấy em?”
“Có thể em đến trễ chút, anh đợi thêm…”
Lời vẫn chưa nói dứt, máy tính bảng dế yêu bị Ngũ Liên giật lấy ném ra ngoài cửa xe.
“Anh…” Uất Noãn Tâm buông xuôi, nhưng trông thấy Ngũ Liên như vậy, lại không đành lòng trách mắng.
Bao tử ợ chua, bên trong giống như có hàng ngàn con sâu đang phá rối. Anh quay người qua cửa xa, nôn không kết thúc.
Tài xế vội đuổi nhị người xuống xe, Uất Noãn Tâm đỡ Ngũ Liên tới ven các con phố ói một trận. Cho tới khi mọi thứ trong dạ dày đều được nôn ra hết, mới yếu đuối dựa vào cô, khó chịu muốn chết.
Cô lại đón xe, cố vô cùng dìu anh về nhà. Đi tham gia phòng tắm lấy khăn, lau mặt cho anh. Anh vẫn thì thào tự nói, trong miệng toàn mùi rượu, hô hấp nặng vật nài, cả gương mặt đều ửng hồng, buồn bã cuộn chính mình lại.
Uất Noãn Tâm vội vã đi tìm trà giải rượu, pha cho anh. Anh nhấp một ngụm gầy, nhíu mày quay mặt. “Ua… đắng quá…”
“Đắng cũng phải uống, uống vào sẽ đỡ phổ thông lắm đó, ngoan,,,” Cô vừa ép buộc vừa dỗ ngon dỗ ngọt anh uống hết nửa chén, mới hơi yêu lòng.
Qua một lúc, Ngũ Liên phần nhiều dễ chịu hơn, cũng không còn thở hổn hển như lúc nãy, đôi mắt ngà say mung lung.
Uất Noãn Tâm mệt đến mức trán đầy mồ hôi, định đi rửa mặt, lại bị anh giữ lại. “Đừng đi, đừng bỏ rơi anh, xin em…”
Cô thầm thở dài, anh phải coi trời bằng vung, tinh thần tích cực chứ, vì sao lại vì cô mà trở thành nhếch nhác tương tự? Tim giống như bị dao cắt, đang rỉ máu. Cúi người ôm nhẹ lấy anh, chỉ muốn để anh yên ổn tâm. “Được rồi, tôi không đi, tôi sẽ ở đây với anh… tôi không bỏ rơi anh…”
Một ánh mắt như mũi dao sắc nhọn lạnh ngắt phá đổ vỡ bầu không khí, dừng lại trên người Uất Noãn Tâm. Bất bất ngờ cô ngửng đầu lên, mới nhận thấy Nam Cung Nghiêu không biết đứng ở đó bao lâu rồi.

large
Mặt của anh căng cứng lại, không nói lời nào, quay người bỏ đi.
Đợi tới khi cô dỗ ngon dỗ ngọt Ngũ Liên ngừng, lúc đuổi tới, đã thấy nửa người anh chui vào trong xe, vội kéo lấy anh, nói gấp. “Anh nghe em cắt nghĩa đã!”
“Chuyện này chẳng phải là lần đầu, em còn muốn giải nghĩa gì nữa hả?”
“Anh ấy uống say, em chú tâm anh ấy thôi.”
“Chăm sóc đến nỗi phải ở bên giường ủ ấp cậu ta, chăm sóc tới nỗi không để ý cuộc hứa của chúng ta sao?” Trong lòng Nam Cung Nghiêu lửa giận bùng cháy, nghĩ đến cảnh đó, trong lòng ganh tỵ muốn chết.
“Ko phải như vậy đâu….”
“Anh biết em chỉ xem cậu ta là bạn, nhưng chỉ cần có cậu ta, giữ hai chúng ta xoành xoạch xảy ra chuyện. Em bị kẹp ngay giữa, trái phải đều không dễ dàng xữ. Vẫn không chịu cương trực với cậu ta, em nghĩ là tương tự sẽ tốt cho cậu ta, nhưng thực ra chỉ khiến cho cậu ta thương tổn nặng hơn, cùng lúc cũng làm cho quan hệ giữa nhì chúng ta đi vào thuyệt vọng. Em khăng khăng phải có quyết định, anh, hay là cậu ta? Em chỉ được chọn một người.”
Nặng nằn nì nhìn vào mắt cô, anh đẩy tay cô ra, bỏ đi.
Uất Noãn Tâm đứng yên tại chỗ rất lâu. Trong lòng chứa chan mâu thuẫn, quyết định này với cô mà nói, quá cỡ gian khổ!
………
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngũ Liên mở to hai mắt ra, ánh mắt vốn say mèn mông lung lúc nãy bỗng nhiên trở nên sáng suốt. Cô sẽ đuổi theo, là chuyện nằm trong dự đoán của anh, nhưng vẫn không kìm được sự mất mát.
Anh tiếp máy tính bảng, giọng của Nam Cung Vũ Nhi truyền tới.
“Anh ấy tới rồi?”
“Ừ! Đã bỏ đi rồi!”
“Xem tôi đoán thời gian chuẩn chưa, mỗi giây mỗi phút đều không lệch!” Cô ta hể hả. “Tối nay đau đớn cho anh rồi, bây chừ, tới phiên tôi lên sàn.”
…………

0690a
Nam Cung Nghiêu nổi xung đùng đùng quay về nhà, cả người tản ra làn khí gian nguy, ngay cả Hà quản gia cũng không dám đến gần.
Nam Cung Vũ Nhi thì lại nở thú vui kỳ lạ, giả vờ không có chuyện gì chào đón anh về nhà. “Anh về rồi à, có mệt không?”
Anh buồn phiền, nhưng vẫn dừng bước, vẻ mặt hơi nhẹ nhàng. “Vẫn ổn, không mệt!”
“Bụng em hơi đói, anh dẫn em ra ngoài ăn khuya được không?”
“Tổ chức kinh doanh vẫn còn đa số việc, lần sao đi!” Nói xong xuôi câu đó, anh đi thẳng về phòng, Nam Cung Vũ Nhi cũng đi theo anh tham gia, thân mật hỏi: “Trông anh rất mệt, có cần em giúp anh day huyệt thái dương nha.”
“Không cần đâu.”
“Anh ở công ti làm cho việc khó nhọc tương tự, em lại không giúp được gì, chỉ có thể giúp anh mát xa thôi, dễ thường ngay cả cơ hội này anh cũng không cho em sao?” Cô ta vồ cập giúp anh đấm lưng, dùng mọi cách thức chăm sóc dịu dàng. Buồn phiền không chịu nổi này của Nam Cung Nghiêu, giống như chạm mặt được một bài thuốc hay, tâm cảnh trở nên nữ tính rất nhiều.
Vỗ vào tay cô ta. “Cám ơn em, Vũ Nhi.”
“Giữa chúng ta, cần phải khách sáo tới vậy sao?Mặc dầu tầm thường em có hơi gian trá, nhưng em là người độc nhất vô nhị trên nhân loại này thân mật anh nhất. Đừng nhíu mày, có được không? Em muốn nhìn anh cười, muốn chia sẽ mọi u bi lụy với anh.”
Sự nữ tính chính là tranh bị lợi hại nhất của người đàn bà, mặc dầu là Nam Cung Nghiêu, cũng không cách nào Đối Địch, có chút say mê trong sự nữ tính của Nam Cung Vũ Nhi. Cô ta ấp ôm lấy anh, ở bên tay anh tai anh thì thào thôi miên. “Tin em, em mới là người tình anh nhất….” Mà anh, cũng chỉ được yêu một mình em!


Xem tại: Tạp Chí Dành Cho Phái Mạnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét