(iBlog.Việt Nam) – Hành vi phóng túng
Trong khoảng sau lần lỡ hứa sinh nhật, Uất Noãn Tâm vẫn còn cảm thấy áy náy với Ngũ Liên, rất muốn bù đắp lại. Nhưng kế bên anh luôn có các cô gái không giống nhau ra tham gia, cho nên cô không có cơ hội. Buổi sáng ngày chủ nhật, vừa sáng banh mắt cô nhìn chằm chằm, cũng không thấy có người thiếu nữ nào đi ra. Cho đến gần trưa, mới nhấn chuông cửa nhà anh.
Năm phút trôi qua, Ngũ Liên mới mở cửa, đầu tóc rối loàn, còn buốn ngủ, nhưng vẫn còn rất đẹp trai, dáng vẻ làm biếng. Uể oải phụ thuộc cạnh cửa, chỉ tạo dựng một con mắt. “Có chuyện gì sao?”
Uất Noãn Tâm lại có chút bao tay. Mấy ngày không nói chuyện, liền có hơi lấy làm cho lạ, tạo dựng miệng nhưng không nhân thức phải nói gì.
“Không có chuyện gì tôi ngủ tiếp đây!”
“Đợi đã…. tôi định mời anh qua nhà ăn cơm trưa.”
“Nhưng tôi rất mệt, muốn đi ngủ.”
“Ờ…” Uất Noãn Tâm lâm thời có hơi bế tắc. “Vậy anh ngủ tiếp đi!”
“Đứng lại! Không ăn cơm trưa được, không hề vẫn còn cơm tối sao? Sáu giờ tối chạm chán!”
“Ừ!” Uất Noãn Tâm đi một chuyến tới siêu thị tìm đồ ăn, rất có lòng sẵn sàng một bàn cơm, ngồi chờ Ngũ Liêm. Cho tới sáu giờ rưỡi, đại thiếu gia mới hình thành, ngã nghiêng ở cửa, nở nụ cười cực kỳ đẹp về phía cô, chào hỏi một bí quyết hư hỏng. “Hi! Em yêu.”
Tim Uất Noãn Tâm dứt đập một hồi.
Không biết có phải mấy ngày không gặp mặt hay không, bữa nay thực sự bị anh làm cho bồn chồn.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, quần âu, rất mặc nhiên mà đứng ở chỗ đó, nở nụ cười xấu xa với cô.
Tầm thường thì, cô cảm thấy người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng phấn rất ẻo lả, nhưng Ngũ Liên mặc lên, sự phong thái kia, thì khỏi phải bàn rồi. Chỉ có một từ, chẳng hề gọi “Boy over flower’ sao? Có nhẽ ông trời đặc biệt ban cho anh. Anh cứ nở nụ cười không đứng đắn như vậy, khuôn mặt đẹp, làn da trắng, đôi mày rậm hơi gợn sóng, đôi mắt như tính tú, đặc sắc sáng ngời, đôi môi đỏ, như cánh hoa đào, đẹp không chịu được, quý phái nhàn rỗi.
Không thể không cảm thán sự ưu ái của thượng để với anh, dường như mọi thứ tốt nhất đều có trên người anh, bởi vậy mới có sống sót một người nam nhi hoàn mỹ như anh vậy.
Dĩ nhiên, cô chỉ đang nói tới mẫu mã thôi!
“Anh tới rồi!”
“Hi hữu khi được em mời ăn cơm, tôi sao có thể không nể mặt chứ?” Anh cứ coi đây như nhà chính mình, ngông nghênh đi vào, đặt mông ngồi xuống, bắt chéo hai chân. “Năm món ăn một món canh, không tệ nha! Phát lương rồi à!”
“Không có!”
“Vậy sao lại khoáng đạt tới vậy chứ? Tôi nhớ rõ em rất keo kiết mà!”
“….” Uất Noãn Tâm không có lời nào để nói. Mấy ngày không chạm mặt, miệng mồn vẫn độc địa tương tự, không chế nhạo giễu cợt thì miệng anh sẽ ngứa chắc?
“Ăn cơm thôi mà, anh nhiều lời thế!”
“Cắt!”
“Hôm sinh nhật anh, tôi vốn muốn chạy qua đó, cơ mà….”
“Nhưng em chọn lựa tới nơi hẹn Nam Cung Nghiêu, đúng không?”
“….Cũng chẳng thể hoàn toàn nói như vậy, anh nghe tôi giảng nghĩa, thực ra….”
“Đủ rồi! Không quan trọng!” Tuy điệu bộ Ngũ Liên lang bang, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra một sự nóng bức. “Em cứ luôn tậu đủ mọi cớ, tôi không phân biệt được thật giả. Với lại, cũng chỉ là một cái sinh nhật thôi, cũng không có chuyện gì to tát cả. Em không đến, tôi mở party tình ái càng vui tươi hơn.”
Tuy mặt anh tỏ ra không có gì, nhưng Uất Noãn Tâm càng cảm thấy anh đang cố ý khiến bộ, cô càng áy náy hơn.
“Không cần nhân thức như thế nào, tôi vẫn nợ anh một lời xin lỗi. Bữa cơm này, coi như một sự bồi thường nhỏ bé của tôi, anh có thể thứ lỗi cho tôi không?”
“Trên nhân loại không hề bất cứ chuyện gì sau khi xảy ra nói lời xin lỗi thì có thể bù đắp được, thương tổn đã phân thành, nói rộng rãi hơn lời tha thứ cũng vô dụng! Do vì, vết sẹo đã nằm ở đây!”
Anh nghiêm trang nói câu đó, một vài giây sau, đột nhiên cười. “Xem bộ dạng em trang nghiêm chưa kìa, tôi đùa thôi mà, Tôi thực sự không xem xét chuyện em lỡ hứa, em cũng có người nhà của em. Tôi chỉ là một người dưng, có thể so với ông phường em sao?”
“Anh thực thụ nghĩ vậy sao?” Nhưng sao cứ cảm thấy, anh càng nói không chú ý thì lại càng xem xét nhỉ?
“Đương nhiên! Em cũng nhìn ra mà, mấy ngày nay vui vẻ biết bao nhiêu.”
“Nhưng tôi cảm thấy người đó chẳng phải anh.”
“Chẳng hề tôi thìa là ai? Vật nhỏ tuổi à, để tôi nói em biết, nam nhi là động vật nghĩ suy bằng nửa thân dưới. Trước đây tôi nhàm chán tới phát sợ, mới tốn rộng rãi lao động tương tự trên người em, tôi lại nắm bắt lầm đó là thích, nhưng sau này nhận thấy chẳng qua đầu óc bị chập mạch trong giây lát thôi. Chỉ vì một cọng cỏ mà bỏ dở cả khu rừng rậm, tôi thực sự là không được!”
“Được rồi, cứ coi như anh đang nói thật đi, cũng phải xem xét tới sức khỏe. Đêm nào anh cũng như vậy, tôi thực thụ khiếp sợ cơ thể anh ăn không tiêu đó.”
“Dĩ nhiên rồi, tục ngữ có câu ‘chỉ có con trâu mệt chết, không có đất canh xấu.” Tôi cũng không muốn làm cho thận mệt chết. Bằng không vậy đi, em mỗi ngày tiềm canh bổn thận tráng dương, để tôi tăng thêm chút sức tranh đấu!”
Uất Noãn Tâm liếc mắt xem thường, không có bí quyết nào nói chuyện với anh mà.
“Anh muốn làm sao thì làm, tôi mặc xác!”
“Đừng mà! Những người thiếu nữ khác chỉ yêu tiền và thân thể tôi, chỉ có em niềm nở tôi. Nếu như ngay cả em cũng kệ xác tôi, tôi rất đáng thương đó!”
“Anh sai rồi, tôi còn yêu tiền tài anh hơn mấy người thiếu phụ kia! Tôi như vậy gọi là bỏ con cá bé dại, để bắt con cá lớn đó!”
Ngũ Liên nhoẻn cười. Nếu như quả tình như vậy, càng hay, anh cũng không cần phải cực khổ như vầy. Anh đã khiến cho hết tất cả mọi chuyện mà anh tự cho mình mãi mãi chẳng thể làm cho được, nhưng vẫn chẳng thể làm cho cô yêu anh. Cái cảm giác thất bại này, không thoải mái chút nào!”
Anh biết khoảng thời điểm này bản thân rất cồng kềnh, để mình dấn thân tham gia tình yêu, để quên cô đi, nhưng không khiến cho giảm sút chút buồn bã nào, ngược lại chỉ làm cho bản thân mình càng thêm trống rỗng, hoàn toàn mất đi cảm giác hứng thú làm chuyện đó. Hiện giờ ngay cả thiếu phụ cởi tinh khiết đồ năm trước mặt anh, cũng chỉ khiến anh cảm thấy ghê tởm, một chút kích thích cũng không có.
Quá đau đớn rồi!
Đột nhiên không nhân thức phải đối mặt với cô như thế nào, chỉ biết lẩn tránh.
“Buổi tối còn có hẹn, tôi đi trước đó!”
“Nhưng anh vẫn chưa ăn dứt cơm mà!”
Anh giả vờ phóng túng tư vấn. “Em nói xem con trai sẽ thỏa mãn ở trên trước hay ở dưới?” Vẫy tay, bỏ đi.
Uất Noãn Tâm đứng lặng tại chỗ, không biết vì sao, rất đau lòng…..
Xem nhiều hơn: Play Boys
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét